Gãi đầu gãi tai so vai, ngài Quắc lom khom đến trước bức họa Lão Tử ảnh 1 chắp tay cung kính:
– Tử tôn Lão Liêu hiến dâng 2 vái! Cụ đi đâu mà hành lý cồng kềnh?
Lão Tử không đáp, đôi mắt ông hướng về bên phải bức họa.
– E hèm _ Ngài Quắc đánh tiếng.
– Ta vừa hoàn tất chuyến altPridigen hành giáo trên khắp 6 nước _ Lão Tử _ Bây giờ là hồi hương!
– Cụ về chốn “khỉ ho” hay nơi “cò gáy” _ Ngài Quắc?
– Về Tây vực, nơi có cái vực quắc mà con nòng nọc ta đã đứt đuôi. Ngươi không thấy mắt ta và con mắt phải ông trâu ta nôm(1)(cưỡi) hướng về Tây nam, bên trái ngươi ư _ Lão Tử?
– Thưa đã _ Ngài Quắc _ Nhưng tôi muốn rõ tại sao trâu sừng vểnh là thứ dùng để húc báng nhau, bây giờ cụ trở về bằng đôi sừng quệp, dây thừng lại buộc theo kiểu “trâu tháo cày”?
Lão Tử cũng không trả lời, đôi mắt lim dim như xẩm của ông vẫn nhìn về Tây nam bên phải bức họa ảnh 2.
– E hèm _ Ngài Quắc lại đánh tiếng.
– Quắc Timua làm sao thế, ngứa cái lỗ tai mà sinh ho ư? Để tôi nói với bà Nothomb xoi cho mấy cái là ngài hết ho liền _ Lão Tử!
Bà Nothomb đang chơi trò tung cơm cà với ông Touxen nghe Lão Tử gọi liền đứng dậy. Nháy mắt với ngài Quắc, bà che miệng giấu nụ cười tinh nghịch:
– Các ngài nhìn bàn tay phải và 2 ngón cái, trỏ bàn tay trái ảnh 3 của tôi. Ôi Liêu Tử! Té ra Nghiêu, nghêu, ngao chính là Ngài, 1 thứ gạo lòn xam xám(2) háo hức cho tâm điểm của con người là cái Phúc bụng ảnh 4.
Chú thích:
(1) Nhân thế khéo tô màu xam xám
Thiên nhiên đúc sẵn cái dày dày
(Thơ của người Nam Yên)